Tôi đã từ lâu không kỳ vọng vào một xã hội có nhiều con người cực kỳ tử tế, xả thân về người khác, giảm thiểu nhu cầu của mình.Nàng vẫn nằm im trong căn phòng màu hồng.Rồi dùng một sợi xích dài khóa chung nó với những chiếc xe bị giữ khác.Cái đó không làm tôi khinh bỉ, cũng chả xấu hổ khi người trên đường ngoái lại nhìn.Bù lại, ông sẽ làm nô lệ nghệ thuật cho họ vĩnh viễn?Vô tâm thì cho chết! Còn phàn nàn gì nữa.Họ phải thay đổi chúng thì may ra họ mới có thể đi tiếp những bước nhận thức, gạt bỏ sự đinh ninh với những quan niệm mơ hồ.Sở dĩ đặt tên các sêri truyện này là các NGOÁY MŨI vì khi bắt đầu viết tôi đang ngoáy mũi.Căn nhà chắc sẽ trầm đi.Dở đến độ họ bị văn chương bắt vở.