Tôi đứng dậy đi tới đi lui quanh căn phòng.Hãy lắng nghe các âm thanh; đừng phán xét chúng.Sau cùng, hiện trú trở thành trạng thái chiếm ưu thế.Một khi biết rõ điều đó, bạn cũng nhận ra rằng chính bạn phải chịu trách nhiệm đối với khoảng không gian nội tại của bạn vào lúc này – chứ không phải ai khác – và rằng quá khứ không thể đánh bại được sức mạnh của cái Bây giờ.Chúng không phải Chân Lý; chúng chỉ là phương tiện hiển bày nó mà thôi.Thân xác tồn tại, hay có vẻ như thế, bời vì bạn tin vào cái chết.Khi các tôn giáo ra đời, sự ly khai này càng dứt khoát hơn dưới dạng tín niệm “mi không phải là thân xác của mi”.Không có thời gian ở đây, chỉ có sự hiện trú mà thôi.nếu không thể cảm nhận được nhiều ở giai đoạn này, bạn hãy hướng sự chú ý đến bất cứ cảm giác nào bạn có thể thọ nhận được.à, sự không tha thứ thậm chí cũng có thể nhằm vào tương lai nữa chứ.