Bắt đầu là đôi mắt nhắm luôn nhoi nhói, rồi đến cái đầu thật khó xác định trạng thái.Nhất là những mặt còn lại của đời sống.Nhưng xã hội đã trót phản ánh vào tâm thức và như nước gõ lên đá đến vô số lần mà tạo thành vết lõm.Bác mà biết tôi không có tên trong danh sách lớp bác và mọi người còn sốc nữa.Cuộc sống luôn dành cho tôi những may mắn vào lúc cần thiết.Từ khi làm con đến làm cha mẹ rồi ông bà là những khoảng cách tuổi tác, khoảng tích lũy tri thức cho một sự giáo dục cũng như rèn luyện tốt hơn.Như một người đồng sở hữu biết điều.Và cái sự vì ấy là sự tự nguyện đầy hạnh phúc của tâm hồn họ.Mọi người dưới nhà vẫn gọi: Ngheo! Ngheo!Bạn thực hiện nó trong lúc chờ đợi cái sẽ phải đến.