Và họ nhìn bạn bắt vở: Không học được, mệt mỏi sao còn viết, còn đá bóng được.Đây là một sự đào thải vô tình của thời đại.Trọng tâm lại chuyển sang câu hỏi: Mình viết có hay không?Sao không thử ví ngược lại họ với công việc của ta.Rồi chúng tôi vào phòng tập.Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia.Rồi cô bạn ấy kể với cô bạn thân nhỏ bé có khuôn mặt thông minh và một nghị lực học mà các thầy cô giáo luôn khen ngợi.Sẽ dừng viết 2 phút để nghĩ ra 2 tiếng trước mình làm gì.Và lũ trẻ, cái thứ mà vẻ ngoài thể hiện chúng không biết trả đũa, thù dai, nhớ lâu… đôi lúc làm cái khao khát giải tỏa, trút giận của họ lóe lên.Giữa thế giới tân kỳ này, bạn biết gì? Để dễ dàng có một công việc kiếm kha khá? Vi tính, ngoại ngữ của bạn làng nhàng.