Thấy quen quen mà không biết từng ôm ấp ngần ấy năm trời.Cuộc sống của chúng tôi không cho phép những đứa trẻ vừa cứng đầu vừa không thông minh tồn tại lâu.Vừa đi bộ với bác bạn vừa hơi bực.Dường càng thương, càng suy nghĩ về chuyện mệt mỏi của bác, của mẹ, của bố, của thằng em… càng đau nữa, càng bệnh nữa.Nếu không muốn hơi tí bị nhắc: Bỏ truyện đi, ngồi vào bàn học đi con.(Tôi còn nhớ, hồi ấy, hôm sau, đến lớp, giờ sinh hoạt đầu tuần, cô giáo chủ nhiệm hỏi tôi trước lớp: Hôm qua em đi đâu để mẹ phải tìm? Em đi chơi điện tử ạ.Anh đã đến và hỏi: Em thử đoán xem anh sắp nói gì nào? Anh đã tính chuyện đó suốt mấy ngày.Mà thôi, hãy tiếp tục tập luyện.Đọc cũng không thấy thích một sêri truyện toàn về tôi thế này.Bạn sẽ phải dẻo dai, phải xoạc ra, phải dài chân ra mãi.
