Năm 1934, ông sống bảy tháng trong một văn phòng đào dưới tuyết, gần Nam cực.Chao ơi! Không bao giờ tôi quên mùi hôi ấy.Ông nghe bọn tuỳ tùng phàn nàn về những chuyện lặt vặt hơn là về những việc lớn.Chúng tôi nhận được hai truyện tuyệt hay, tới nỗi không sao phân biệt được hơn kém.Trời và người trông thấy đều sẽ gớm!.Tuần sau, ông Taylor mang đọc bức thư đó trước máy truyền thanh và nói thêm rằng: "Tôi có cảm tưởng thiếu phụ này không ưa chương trình phát thanh của tôi thì phải".Hai ông bà kể với tôi rằng hôm trước có vụ oanh tạc Trân Châu Cảng thì hôm sau người con độc nhất của ông bà phải nhập ngũ.Chương trình của ông là viết mỗi ngày năm trang.Tôi hoảng không dám chào khách nữa.466 trang để kể lại thuở sinh bình.