Lúc đó tôi không sợ bẩn, sợ mất lịch sự mà tôi muốn mình thật bẩn, thật ti tiện.Bác ma sát rất nhiều, quen thân, dung hòa, làm việc được với những người đầy khuyết điểm.Và chúng còn được chăm sóc kỹ hơn.Hơn nữa, nó còn thiếu nghị lực, còn hoang tưởng hoặc ít ra là nhiều ngộ nhận bởi sự thiếu từng trải của nó.Nhưng viết ra thì như lặp lại một nỗi đau lờ đờ.Và từ đó, có cả những sự so sánh nghiêm túc.Họ đã phấn đấu và họ muốn được yên ổn với thành quả.Cái bài viết mà ban đầu tôi định viết một cách chua cay và trắng trợn.Cái chớp mi im veo của nàng đủ làm lắng đọng tất cả.Tôi yêu cầu vụ xét xử tôi được truyền hình trực tiếp, được diễn ra trước con mắt của báo chí, dư luận quốc tế.