Trong lớp thầy có rao bài chậm hay lẹ, có đổi thời dụng biểu bất ngờ, có vô trễ ra trễ, họ ít thắc mắc, tắc lưỡi, bực tức như bạn gái.Học sinh lo có chiếc đầu đầy chữ hơn là biết xét nhận theo tinh thần khoa học.mà con người phải sống trong hy vọng chớ.Ai đi con đường trí thức, ra đời đều cám ơn những nhà giáo khi xưa nghiêm khắc bắt mình học thuộc lòng nhiều đoạn văn hay, thơ hay, danh ngôn, công thức toán lý hóa, các niên hiệu, nhân danh, địa danh.Khi phải vào công sở, vô thánh đường, đình chùa, khiêng đồ qua đám đông họ hết là chủ lấy mình.Nguy hiểm là trực giác nầy bị mây tình dục che phủ.Đứa bé trai có lần ăn khế ngọt hễ sau thấy khế là đòi ăn, tưởng khế nào cũng ngọt.Thất vọng một thời gian thôi, họ làm lại một chuyến yêu mới.Lúc nào bị như vậy họ cũng bất mãn cả.Đến khi người họ đều tán thành, ưa thích hết.
