Tôi có một người quen ở San Diego tên là Larry.Tôi hỏi bạn, bạn có “chiếc bánh” để làm gì nếu bạn không ăn được? Vậy bạn định làm gì với nó? Đặt lên bàn và ngồi ngắm suốt buổi tối chăng? Bánh ngọt là để ăn và thưởng thức cơ mà.Tôi bị nhiễm hội chứng mà người ta gọi là căn bệnh “con quái vật hồ Loch Ness”: Tôi chỉ nghe thấy khái niệm lợi nhuận, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy nó.Người giàu tập trung vào các cơ hội.Bạn sẽ quyết định dựa trên những điều mà bạn tin là hợp lẽ, có thể lý giải được và phù hợp với bạn tới thời điểm đó.Người nghèo thậm chí không dám ngắm bắn lên trần nhà của họ, và rồi họ thắc mắc tại sao họ không thành công.trò nhà huấn luyện, mục đích của tôi là rèn luyện bạn, khích lệ và động viên bạn, vỗ về bạn và mở cửa để trong ánh sáng của cuộc sống bao la, bạn có thể nhìn rõ những gì đang níu bạn lại phía sau.Hãy tập suy nghĩ và sáng tạo ra những phương cách để có “cả hai”.Chúng ta tạm dừng ở đây.Dù không phải là một người mê các chương trình phỏng vấn trên truyền hình, nhưng tôi yêu thích Oprah.
