Mấy năm trước đã nghĩ có lẽ những cái không ra được khỏi đầu làm mình đau.Bố xuống đường đi bộ về trước.Hắn phải lừa phỉnh mình.Nhưng những vết thương lòng cứ thế mà nhiều và sâu hơn.Mấy con hổ cũng thế.Đó là một thực tế mà kẻ thiếu thực tế này nghĩ đến…Mẹ: Thôi, nhà em không nuôi đâu ạ.Và nếu quả thật nó dở, bạn sẽ biết tự dằn vặt khi nhận ra.Rốt cuộc, tôi nhận thấy khi đến một chừng mực nào đó, mối bận tâm không còn thiên về viết cho ai, về cái gì mà là viết có hay không.Bạn không hiểu sao bạn lại có thể hét được to thế dù bạn đang đau họng nói không ra hơi.
