Lúc đó, những gì chúng ta làm đều phụ thuộc vào sự toan tính.Tôi cảm thấy mình được bao quanh bởi một đám mây mềm mại bình an.Cố gắng là điều cần thiết nếu chúng ta muốn tiến bộ.Tha thứ cũng cho phép chúng ta sống ở hiện tại.Nếu biết chấp nhận những gì vượt ngoài tầm kiểm soát của mình và biết tập trung vào những gì nằm trong khả năng, tâm trí chúng ta sẽ được thư thái, "bay bổng" và không còn phải suy nghĩ nhiều nữa.Luôn ý thức bạn là một "diễn viên".Suy nghĩ để lập kế hoạch cho ngày làm việc của mình: "Tôi cần gặp người ấy vào giờ này", "Tôi phải đi đến nơi đó"."Rường cột" vẫn còn đó nhưng phần "nền móng" đã ra đi.Quan sát tình huống ấy và nghĩ xem bạn sẽ phản ứng ra sao.Hãy tiếp tục suy nghĩ cho đến khi bạn quyết định muốn bỏ thứ gì trong bao.
