Hay là tôi cứ viết thế này? Kể chuyện thôi.Đường phố trũng nên ngập nước như mặt sông, lội nước rất thú.Mấy người trước mặt bọn tớ đứng vì những người trước họ cũng đứng cả lên.Dù tuổi thọ trung bình cứ ngày càng tăng.Điều đó làm tôi phần nào yên tâm.Sao đến giờ mà sau mỗi chiến thắng vẫn kèm theo bao thương vong.Gần cuối buổi, đang bê chai thì có một người đàn bà chưa già ngồi ăn ở bàn bên trái gọi giật lại: Mày ơi, dọn chỗ bát này đi.Đó gọi là biết chơi.Nhiều lúc nó làm bạn cứng nhắc, định kiến với bản thân và xung quanh.Muốn hiểu truyện này nếu không quá thông minh thì phải động não nhiều đấy.
