À, cháu nhớ lúc dọn hàng mang tấm sắt (để dắt xe lên vỉa hè) vào nhà nhé.Lần sau thì có lẽ họ không tha vì nói đúng quá, chả chừa ai ra.Cũng như một thứ cảm giác quen thuộc, tôi sợ sự thất vọng, ghê sợ của mình vì họ lúc họ thất vọng, ghê sợ vì tôi thay vì đáng nhẽ phải tự hào.Có khi tôi mà là một kẻ phản động thực sự mới là một biểu tượng hấp dẫn cho một bộ phận thanh thiếu niên không nhỏ.Chết ra đấy hoặc lỡ bị sao thì phí đời, thì gia đình khổ.Còn mình bạn với chiếc xe cạn xăng.Tôi thấy thế là tốt.Nhưng vấn đề là tinh thần thật khó chia phần.Khi đã chơi thì dối trá, lăng loàn, thô bỉ, hèn hạ, cuồng loạn, hoang tưởng… là chơi mà thật thà, gia giáo, anh hùng, khiêm tốn, thực tế, tự ti, đức độ… cũng là chơi.Một số cô bạn cùng lớp cũng thế.