Khá nhẹ nhõm và yên bình.Lúc lúc mới thấy tiếng rú lạc lõng.Trình báo sao đây? Trước tiên là với bác trông xe.Mẹ thì độ này da sạm đi.Cũng như thừa sức chỉ ra sự tàn nhẫn của môi trường xung quanh một cách cay nghiệt hơn.Cậu biết buồn khi cha mẹ ốm đau.Con mèo quanh quẩn bên nách.Cả đám trông như những chú ở chợ lao động rỗi việc.Một hôm, cô lớp trưởng thông minh và năng động và cao lớn (luôn xếp thứ nhất, trên tôi một hoặc hai bậc, trong các kỳ thi học sinh giỏi tiếng Anh của trường) hỏi tôi: Sao ấy buồn thế? Tôi đáp: Buồn ngủ.Phải trình đơn cho cái loại đó, nhục lại còn làm cao, còn chửi đổng.
