Thế giới lúc đó thật yên bình, rộng lớn và luôn mới lạ.Môn Toán tôi không chắc mình đánh dấu bài vì sợ trượt hay vì tôi không muốn người ta không tìm thấy bài đánh dấu của tôi lại làm rùm beng lên, mẹ tôi lại chạy ngược chạy xuôi.Mẹ cầm bút, viết mỗi một lần hai chữ đó.Cũng như dù sao họ cũng là những người thân, bè bạn khác của tôi.Con sông trước mặt thật xanh và êm.Rồi tôi đổ nước vào đống tro tàn.Tôi bảo ông anh muốn nó sục thì bấm cái nút tròn bên trên thành bể.Thật ra, lúc nào bố cũng chỉ muốn đầm ấm.Nhưng cũng lo, dễ nó copy phần bề ngoài hạn chế bộc lộ của tôi thì nhiều mà tiếp nhận cái cởi mở bên trong thì ít.Tẹo nữa, cái giấc mơ nó vẫn sờ sờ ra đấy hay nó mất.
